Cách viết lịch sử chịu ảnh hưởng của nhiều yếu tố, bao gồm giới tính, chủng tộc và địa vị kinh tế xã hội, những yếu tố thường làm sai lệch sự hiểu biết của chúng ta về quá khứ. Năm 2014, nhà lý thuyết hậu thực dân nổi tiếng Gayatri Chakravorty Spivak đã đề xuất trong một hội thảo về "Tái định hình lịch sử" rằng việc xem xét lại quan điểm về lịch sử là đặc biệt quan trọng, đặc biệt là trong bối cảnh giới tính và văn hóa đang bị đàn áp hiện nay. Bốn từ khóa mà bà đề cập: chủ nghĩa dân tộc, chủ nghĩa quốc tế, chủ nghĩa thế tục và chủ nghĩa văn hóa, không chỉ cung cấp khuôn khổ cho việc diễn giải lại lịch sử mà còn tinh chỉnh cách chúng ta hiểu "người khác" và xây dựng bản sắc của mình.
Bốn từ khóa của Spivak cho phép chúng ta xem xét lại cấu trúc quyền lực trong quá trình viết lịch sử và những hạn chế về mặt văn hóa mà nó hàm ý. Ví dụ:
Chủ nghĩa dân tộc thường nhấn mạnh vào tính độc đáo của văn hóa, nhưng lại vô hình trung gạt bỏ vai trò của những tiếng nói khác nhau.
Điều này cho thấy chủ nghĩa dân tộc trong văn bản lịch sử có thể loại trừ những quan điểm trái ngược với quan điểm chính thống. Nhìn xa hơn, Spivak tin rằng:
Khái niệm chủ nghĩa quốc tế có thể phá vỡ ranh giới quốc gia và thúc đẩy sự hiểu biết và khoan dung với các nền văn hóa khác nhau và lịch sử của họ.
Trong bối cảnh toàn cầu hóa ngày càng sâu rộng hiện nay, khái niệm "khác" trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Spivak nhấn mạnh rằng lịch sử không phải là tĩnh tại mà luôn tràn đầy cơ hội để giao tiếp và đối thoại. Qua góc nhìn của bà, chúng ta thấy rằng chủ nghĩa thế tục không chỉ là sự từ chối tôn giáo mà còn là sự tôn trọng lối sống của người khác. Bà nói:
Con dao hai lưỡi của chủ nghĩa văn hóaChúng ta cần xây dựng những cây cầu, chứ không phải những bức tường, để thu hẹp khoảng cách giữa các nền văn hóa.
Chủ nghĩa văn hóa mang nhiều ý nghĩa phức tạp trong phân tích của Spivak. Một mặt, nó có thể được sử dụng để nhấn mạnh sự đa dạng văn hóa, nhưng mặt khác, nó cũng có thể trở thành công cụ để loại trừ người khác. Bà nhắc nhở chúng ta phải luôn nhận thức được sự độc tài về văn hóa do chủ nghĩa văn hóa gây ra. Hướng dẫn như vậy không chỉ áp dụng cho lịch sử mà còn mở rộng sang các ngành khác như nhân chủng học và xã hội học:
Lịch sử là câu chuyện về văn hóa, và việc biên soạn văn hóa là một quá trình không bao giờ kết thúc.
Suy nghĩ của Spivak thách thức nhiều quan điểm về lịch sử dựa trên các câu chuyện truyền thống, đề xuất những trải nghiệm của con người khiến chúng ta suy ngẫm nhiều hơn:
Trong quá trình định hình lại lịch sử, những câu chuyện cá nhân là không thể thiếu, bởi vì mỗi lịch sử đều gắn liền với cuộc đời của vô số cá nhân.
Hiểu được lịch sử tập thể thông qua góc nhìn cá nhân cho phép chúng ta khám phá những câu chuyện chưa được biết đến, điều này cũng phản ánh sự ủng hộ của Spivak trong việc suy nghĩ lại về bản sắc của chính mình thông qua trải nghiệm của người khác.
Trong thời đại bùng nổ thông tin và nhiều góc nhìn khác nhau, chúng ta cần nhiều học giả như Spivak hơn để giúp chúng ta hiểu được sự đa dạng và phức tạp của lịch sử. Bốn từ khóa của bà khiến chúng ta suy nghĩ về cách tái tạo các câu chuyện lịch sử trong sự đan xen văn hóa phức tạp hiện nay. Vì vậy, chúng ta không thể không đặt câu hỏi: Trong quá trình viết lịch sử trong tương lai, liệu chúng ta có thể hoàn toàn chấp nhận tiếng nói của mọi người khác không?