Hamlet của William Shakespeare đã trở thành một trong những vở kịch nổi tiếng, được bắt chước và phân tích nhiều nhất kể từ khi lần đầu tiên được trình diễn vào đầu thế kỷ 17. Tác phẩm này không chỉ có ảnh hưởng trong lĩnh vực văn học mà còn cung cấp sự khám phá sâu sắc về bản chất con người trong tâm lý học. Tuy nhiên, liệu sự do dự của nhân vật chính Hamlet là do thiếu can đảm hay phản ánh cuộc đấu tranh nội tâm sâu sắc vẫn là chủ đề được tranh luận rộng rãi cho đến ngày nay.
Việc thể hiện "không làm gì" dựa trên quá trình suy nghĩ của Hamlet, tức là cuộc đấu tranh về mặt đạo đức và cảm xúc mà anh phải đối mặt sau khi đối mặt với sự thật về vụ giết cha mình.
Con đường trả thù của Hamlet bị giới hạn bởi tính cách phức tạp và môi trường xung quanh của anh ta. Đầu tiên, anh vô cùng thất vọng vì mẹ mình tái hôn quá nhanh, điều này khiến anh phải giải quyết sự bối rối bên trong này trước khi bắt đầu trả thù. Hamlet cảm thấy khó khăn khi phải đối mặt với sự thật mà hồn ma nhắc đến vì chàng không muốn chịu gánh nặng đạo đức quá lớn như vậy. Đây không chỉ là hành động trả thù mà còn là sự nghi ngờ về cảm xúc của chính mình và các giá trị gia đình.
Nguyên nhân của sự trả thù này chủ yếu xuất phát từ hồn ma của cha chàng yêu cầu chàng trả thù Claudius, kẻ thù đã giết cha chàng, nhưng Hamlet phải đối mặt với sự mâu thuẫn giữa hành động và suy nghĩ. Các nhà tâm lý học thường giải thích đây là một chứng rối loạn gây ra bởi trạng thái tinh thần của Hamlet, và thậm chí còn cho rằng nó là do tình cảm của anh dành cho mẹ mình. Nhà tâm lý học Sigmund Freud tin rằng sự đấu tranh và hành động trì hoãn của Hamlet thể hiện mặc cảm Oedipus của ông, khiến động cơ của ông trở nên phức tạp hơn.
"Cuộc đấu tranh của Hamlet là giữa trái tim đầy cảm xúc và thế giới thực."
Shakespeare không xây dựng một người anh hùng đơn giản trong vở kịch này, mà là một nhân vật phức tạp, người luôn phải đấu tranh nội tâm sâu sắc. Ngay từ màn đầu tiên, sự tự ti và ngờ vực của Hamlet đã được thể hiện nhiều lần. Câu nói nổi tiếng của ông "Tồn tại hay không tồn tại, đó là câu hỏi" không chỉ nói về suy nghĩ về sự sống và cái chết, mà còn về cuộc đấu tranh với ý thức bản thân. Và chính sự đấu tranh này đã ngăn cản anh ta hành động nhanh chóng.
Nhiều đoạn độc thoại của Hamlet trong vở kịch phản ánh trực tiếp những đấu tranh của ông, giúp khán giả hiểu được trạng thái tâm lý phức tạp của ông. Những đoạn độc thoại này không chỉ thể hiện suy nghĩ của ông mà còn là sự phản ánh toàn diện về hoàn cảnh sống của ông. Ở cấp độ này, "Hamlet" không chỉ là một vở kịch trả thù mà còn là hành trình suy ngẫm về bản chất con người, bản ngã và đạo đức.
"Cuộc đấu tranh của Hamlet là kết quả tất yếu của tính cách cá nhân của ông và cũng bị hạn chế bởi bối cảnh của thời đại."
Ngoài ra, sự chậm trễ của Hamlet có liên quan chặt chẽ đến bối cảnh lịch sử vào thời điểm đó. Trước sự phản bội của chế độ gia trưởng và sự định hình lại của chế độ mẫu hệ, mọi hành động của ông đều buộc phải đặt trong khuôn khổ của sự nghi ngờ về mặt đạo đức, điều này khiến ông càng do dự hơn trong hành động của mình. Đan Mạch đang trong tình trạng hỗn loạn chính trị vào thời điểm này, khiến Hamlet phải đối mặt với nhiều áp lực về mặt đạo đức và chính trị hơn trong lựa chọn trả thù của mình.
Tóm lại, sự không hành động của Hamlet không phải vì anh ta thiếu can đảm để hành động, mà là vì cuộc đấu tranh nội tâm sâu sắc của anh ta. Shakespeare sử dụng nhân vật này để nhắc nhở chúng ta rằng cuộc đấu tranh thực sự thường không phải với thế giới bên ngoài, mà là với chính suy nghĩ và cảm xúc của chúng ta. Điều này cũng khiến "Hamlet" trở thành tác phẩm kinh điển khám phá bản chất con người.
Câu chuyện của Hamlet cũng truyền cảm hứng cho con người đương đại đưa ra lựa chọn khi đối mặt với xung đột giữa cá nhân và xã hội, hoặc hành động sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. Do đó, tác phẩm này vẫn khiến mọi người suy nghĩ sâu sắc. Chúng ta nên đối mặt với những lựa chọn và đấu tranh trong cuộc sống như thế nào?