Hamlet của Shakespeare không chỉ là một trong những tác phẩm quan trọng nhất của văn học phương Tây mà nhân vật chính Hamlet của nó còn trở thành một đại diện cụ thể cho việc con người đang phải đối mặt với sự đấu tranh nội tâm, cái chết và những vấn đề hiện sinh. Đặc biệt trong lời độc thoại nổi tiếng “Tồn tại hay không tồn tại” của Hamlet, câu hỏi triết học này gần như đã trở thành cốt lõi trong suy nghĩ của nhân vật, phản ánh những mâu thuẫn, lo lắng nội tâm của anh ta.
"Tồn tại hay không tồn tại, đó là câu hỏi: nên chịu đựng những mũi tên độc của số phận hay nổi loạn."
Sự do dự của Hamlet thường được hiểu là sự lo lắng sâu sắc của anh về sứ mệnh trả thù. Điều này không chỉ xuất phát từ sự ghen tị và thất vọng đối với mẹ và chú mà còn xuất phát từ suy nghĩ của anh về bản chất cuộc sống. Sau khi đối mặt với sự thật về cái chết của cha mình và sự phản bội của mẹ mình, Hamlet buộc phải đối mặt với một câu hỏi khó chịu: Ý nghĩa của cuộc sống là gì? Sự tò mò và nỗi sợ chết của anh tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ, khiến anh khó có thể quyết định hành động.
"Tại sao tôi còn sống? Tôi đã hoàn toàn mất niềm tin vào ý nghĩa cuộc sống."
Nhà tâm lý học Sigmund Freud coi những mâu thuẫn của Hamlet là một ví dụ về phức cảm Oedipus, tin rằng những cảm xúc phức tạp của Hamlet đối mặt với mẹ đã cản trở hành động của anh. Cuộc đấu tranh nội tâm này và lòng trung thành trái ngược nhau với gia đình đã khiến anh rơi vào tình trạng nghi ngờ và đau khổ không ngừng nghỉ. Hamlet không chỉ phải đối mặt với kẻ thù bên ngoài mà còn phải đấu tranh với những mâu thuẫn tình cảm của chính mình. Cuộc đấu tranh tâm lý sâu sắc này khiến nhân vật của anh trở nên ba chiều hơn.
"Cuộc đấu tranh nội tâm và suy nghĩ về sự tồn tại của một người là những trận chiến thực sự."
Trong bối cảnh lịch sử luôn thay đổi, cách giải thích “Hamlet” cũng mang đến một cái nhìn đa dạng. Từ phép biện chứng duy lý thời Phục hưng đến sự phân tích sâu sắc về nhân vật trong phê bình lãng mạn sau này, vai trò của Hamlet không ngừng được tái hiện. Trong các bài đọc hiện tại, các học giả chú ý nhiều hơn đến sự đan xen giữa chính trị, nền tảng văn hóa và cảm xúc cá nhân, đồng thời xem xét lại cách hoàng tử tìm thấy chính mình giữa âm mưu và hiện thực.
Khái niệm “sống sót và hủy diệt” được bàn đến trong “Hamlet” khiến người đọc đương thời phải suy ngẫm khi đối mặt với nhiều khó khăn khác nhau trong cuộc sống, họ không khỏi suy nghĩ: Chúng ta nên đối mặt với chính mình như thế nào trên đường đời? Chỉ qua nỗi sợ hãi và do dự, cuối cùng chúng ta mới có thể tìm ra câu trả lời cho riêng mình?