Với sự tiến triển nhanh chóng của toàn cầu hóa, tính di động giữa nông thôn và thành thị đã trở thành một thách thức lớn mà nhiều quốc gia phải đối mặt. Trong quá trình này, hiện tượng bất bình đẳng xã hội tiếp tục phát triển. Cả sự gia tăng cơ hội kinh tế và những thay đổi trong cấu trúc xã hội đều thúc đẩy sự suy ngẫm sâu sắc về bản chất của bất bình đẳng.
Nhà kinh tế học Simon Kuznets đã đưa ra một giả thuyết vào những năm 1950 và 1960 rằng các lực lượng thị trường sẽ làm tăng rồi giảm bất bình đẳng kinh tế khi nền kinh tế phát triển.
Giả thuyết này, được gọi là đường cong Kuznets, nêu rằng trong giai đoạn đầu của tăng trưởng kinh tế, chênh lệch thu nhập giữa các hộ gia đình giàu và nghèo tăng lên đáng kể. Tuy nhiên, khi sự phát triển tiếp tục, khoảng cách này cuối cùng sẽ thu hẹp lại. Việc đưa ra lý thuyết này chắc chắn sẽ cung cấp một góc nhìn quan trọng để hiểu được tác động xã hội của quá trình di cư từ nông thôn ra thành thị.
Người dân nông thôn đang chuyển đến thành phố để tìm kiếm cơ hội mới với mức lương và điều kiện sống tốt hơn. Mặc dù sự xuất hiện của họ mang lại nguồn nhân lực cho thành phố, nhưng cũng gây ra áp lực và cạnh tranh trong cơ cấu công nghiệp, đặc biệt là sự thay đổi về nhu cầu đối với các công việc có kỹ năng thấp. Kết quả là, cư dân thành thị mới có thể phải đối mặt với áp lực tiền lương và chi phí sinh hoạt tăng cao, làm gia tăng thêm bất bình đẳng giữa khu vực thành thị và nông thôn.
Kuznets chỉ ra rằng khi các quốc gia trải qua quá trình công nghiệp hóa, trọng tâm kinh tế chuyển sang các thành phố, dân số nông thôn giảm và quá trình này đi kèm với sự gia tăng bất bình đẳng thu nhập.
Tuy nhiên, lý thuyết này dần dần bị thách thức trong các nghiên cứu tiếp theo. Nhiều nhà kinh tế chỉ ra rằng việc dự đoán rằng bất bình đẳng sẽ giảm đi khi nền kinh tế phát triển là quá đơn giản. Trong những năm gần đây, các nghiên cứu đã chỉ ra rằng bất bình đẳng ở nhiều nước phát triển thực sự đã gia tăng kể từ những năm 1960, khiến đường cong Kuznets được vẽ giống một loạt các biến động hơn là một đường cong "hình chữ U ngược" duy nhất.
Ví dụ, một số nền kinh tế Đông Á đã có sự tăng trưởng kinh tế nhanh chóng trong giai đoạn 1965 - 1990, một hiện tượng được gọi là "Phép màu Đông Á". Trong quá trình này, các quốc gia này không tuân theo đường cong Kuznets truyền thống. Thay vào đó, họ cho thấy một mô hình tăng trưởng ổn định trước sự cải thiện liên tục về mức sống và giảm tỷ lệ đói nghèo.
Học giả Joseph Stiglitz chỉ ra rằng thông qua cải cách ruộng đất và chính sách giáo dục phổ cập, các nước Đông Á đã giúp phân phối rộng rãi hơn những lợi ích từ tăng trưởng kinh tế đến mọi tầng lớp xã hội, qua đó thúc đẩy một vòng tròn lành mạnh.
Xét đến môi trường toàn cầu hóa, động lực thúc đẩy phát triển kinh tế không còn đơn thuần là công nghiệp hóa nữa. Thay thế nó là sự kết hợp phức tạp hơn giữa những thay đổi về cấu trúc và các yếu tố bất bình đẳng. Điều này cũng cho thấy rằng khi quá trình đô thị hóa diễn ra nhanh hơn, hình thức bất bình đẳng có thể khác nhau tùy theo từng nơi và có liên quan chặt chẽ đến các chính sách xã hội, cơ hội giáo dục và các yếu tố thể chế khác.
Các nhà phê bình chỉ ra rằng đường cong Kuznets chỉ dựa trên bối cảnh lịch sử cụ thể và không mang tính phổ quát. Khi kiểm soát các biến số kinh tế và lịch sử khu vực, sự tồn tại của đường cong hình chữ U thường khó chứng minh. Ở nhiều quốc gia đang phải đối mặt với đói nghèo, sự phân phối thu nhập giữa mọi người gắn liền với cấu trúc bất bình đẳng không thể tránh khỏi và những vấn đề này không thể giải quyết chỉ bằng dữ liệu kinh tế đơn thuần.
Học giả Gabriel Palma gần đây phát hiện ra rằng nhiều quốc gia không có đường cong Kuznets trong phân phối bất bình đẳng, cho thấy nguyên nhân gốc rễ của bất bình đẳng không phải là kết quả duy nhất của tăng trưởng kinh tế.
Hiện nay, cùng với sự phát triển của quá trình đô thị hóa, hiệu quả của các chính sách xã hội ngày càng trở nên quan trọng. Làm thế nào để đảm bảo rằng thành quả của tăng trưởng kinh tế mang lại lợi ích cho tất cả mọi người, chứ không chỉ một số ít người giàu nhất, đã trở thành thách thức chính mà xã hội phải đối mặt ngày nay. Hơn nữa, xu hướng này một lần nữa nhấn mạnh tầm quan trọng của giáo dục và đào tạo kỹ năng để giúp người di cư từ nông thôn hòa nhập thành công vào nền kinh tế thành thị.
Trong tương lai, chúng ta cần suy nghĩ về cách các chính sách an ninh công cộng và hệ thống an sinh xã hội có thể hỗ trợ quá trình đô thị hóa. Các thành phố nên giải quyết vấn đề bất bình đẳng xã hội ngày càng gia tăng như thế nào để hình thành một hệ thống kinh tế toàn diện hơn?