Trong vài thập kỷ qua, thuật ngữ adrenochrome ngày càng được quan tâm trong các cuộc thảo luận công khai, đặc biệt là trong các cuộc thảo luận liên quan đến các thuyết âm mưu. Bài viết này sẽ khám phá cơ sở khoa học của hợp chất này và ảnh hưởng của nó trong văn hóa đại chúng.
Adrenochrome là một hợp chất hóa học được tạo ra từ quá trình oxy hóa adrenaline, lần đầu tiên được nghiên cứu với số lượng hạn chế từ những năm 1950 đến những năm 1970.
Adrenochrome được hình thành do phản ứng oxy hóa của adrenaline. Phản ứng có thể được thực hiện cả trong cơ thể sống và trong ống nghiệm, và trong khi các nghiên cứu ban đầu sử dụng bạc oxit làm chất oxy hóa, thì hiện nay nhiều chất oxy hóa khác cũng có thể thúc đẩy phản ứng này thành công. Trong dung dịch, adrenochrome có màu hồng và nếu bị oxy hóa thêm nữa, nó sẽ trùng hợp thành các hợp chất melanin màu nâu hoặc đen.
Vào những năm 1950 và 1960, một số nghiên cứu nhỏ đã phát hiện ra rằng adrenochrome có thể gây ra các phản ứng loạn thần, chẳng hạn như suy giảm khả năng suy nghĩ và cảm giác không thực tế. Năm 1954, các nhà nghiên cứu Hoffer và Osmond đã đề xuất giả thuyết Adrenochrome, cho rằng nó có thể liên quan đến các bệnh tâm thần như tâm thần phân liệt. Tuy nhiên, giả thuyết này dần bị nghi ngờ trong các nghiên cứu tiếp theo và các báo cáo sau đó chỉ ra rằng những sai sót về mặt phương pháp luận của nó đã không xác nhận được hiệu quả điều trị được cho là có.
Những người ủng hộ lý thuyết về adrenochrome tin rằng thông qua việc sử dụng một lượng lớn chất chống oxy hóa như vitamin C, có thể làm giảm lượng adrenochrome trong não và do đó điều trị được bệnh tâm thần phân liệt.
Adrenochrome không chỉ thu hút sự chú ý của giới khoa học mà còn để lại dấu ấn sâu sắc trong văn hóa đại chúng. Năm 1954, tác giả Aldous Huxley đã đề cập đến hợp chất này trong cuốn sách The Doors of Perception, mô tả tác dụng của nó tương tự như các triệu chứng ngộ độc cây peyote. Ngoài ra, tiểu thuyết A Clockwork Orange năm 1962 của Anthony Burgess mở đầu bằng việc nhắc đến một loại đồ uống hỗn hợp có chứa crom, càng củng cố thêm hình ảnh văn hóa của tác phẩm.
Gây tranh cãi hơn, cuốn sách Fear and Loathing in Las Vegas xuất bản năm 1971 của Hunter S. Thompson đề cập đến Adrenocrochrome là nguồn duy nhất của một người còn sống, có ảnh hưởng gần như không thể bỏ qua. Điều này gần như đã trở thành một trong những gốc rễ của huyền thoại Adrenocrochrome đương đại.
Sự trỗi dậy của các thuyết âm mưu"Những thứ này chỉ có thể đến từ một nguồn duy nhất... từ tuyến thượng thận của người sống."
Với sự phát triển của mạng xã hội, các thuyết âm mưu về Adrenochrome cũng nở rộ. Một số thuyết âm mưu cực đoan cho rằng một nhóm tín đồ Satan "thu thập" Adrenochrome bằng cách xâm hại và giết trẻ em, coi nó như một loại thuốc hoặc chén thánh của tuổi trẻ. Tuy nhiên, không có bằng chứng khoa học nào chứng minh cho những tuyên bố này và quá trình tổng hợp adelinochrome đều có thể được thực hiện thông qua tổng hợp hữu cơ.
Mặc dù hợp chất này có vẻ bí ẩn và được mô tả trong một số nền văn hóa, nhưng thực tế nó không có bất kỳ công dụng y học hoặc giải trí nào. Một số công ty công nghệ sinh học đang tiến hành nghiên cứu về hợp chất này, nhưng chưa có bằng chứng xác nhận nào về công dụng của nó trong sức khỏe tâm thần hoặc liệu pháp tâm lý.
Thực tế của Adrenochrome hoàn toàn trái ngược với những đặc tính đáng kinh ngạc được mô tả trong các thuyết âm mưu đó.
Tóm lại, adrenochrome vừa là một chất hóa học trong bối cảnh khoa học vừa là trung tâm của một thuyết âm mưu đa chiều. Tuy nhiên, đối với nhiều người, lời giải thích khoa học về tính xác thực của nó dường như vẫn không thể vượt qua được sự bí ẩn trong văn hóa đại chúng. Cuối cùng, chúng ta không thể không tự hỏi, với quá nhiều thuyết âm mưu và hiểu lầm, làm thế nào khoa học có thể thúc đẩy sự thật một cách hiệu quả để chống lại thông tin sai lệch này?