Adrenaline (hoặc epinephrine) là một chất hóa học nổi tiếng trong cộng đồng khoa học với chức năng chính là thúc đẩy cơ thể ứng phó với các tình huống khẩn cấp. Tuy nhiên, Adrenochrome, một dẫn xuất của adrenaline, đã bị phóng đại một cách sai lầm trong văn hóa đại chúng và trở thành một trong những gốc rễ của nhiều thuyết âm mưu. Bài viết này sẽ đi sâu vào những quan niệm sai lầm này và tiết lộ adrenaline thực sự là như thế nào.
Adrenochrome là một hợp chất được tạo ra bởi quá trình oxy hóa adrenaline, nhưng bằng chứng về việc sử dụng nó trong y học là rất yếu.
Adrenochrome là một hợp chất được nghiên cứu từ những năm 1950 đến những năm 1970 và được đưa ra giả thuyết có liên quan đến bệnh tâm thần phân liệt. Mặc dù hợp chất này hiện nay chưa có ứng dụng thực tế trong y học nhưng vẫn được nhiều người quan tâm. Trong thời gian này, một số nghiên cứu quy mô nhỏ cho thấy hợp chất này có thể gây ra các phản ứng tâm thần như nhầm lẫn và mất khả năng thực hiện. Tuy nhiên, cỡ mẫu của những nghiên cứu này nhìn chung nhỏ và thiếu sự hỗ trợ theo dõi mạnh mẽ.
Năm 1954, các nhà nghiên cứu Abram Hoffer và Humphry Osmond đã đề xuất "giả thuyết adrenochrome", cho rằng chất này là một chất độc thần kinh và có thể đóng vai trò trong sự phát triển của bệnh tâm thần phân liệt. Ngoài ra, họ cho rằng bệnh tâm thần phân liệt có thể được chữa khỏi bằng cách dùng một lượng lớn vitamin C và niacin vì những yếu tố này làm giảm adrenochrome trong não. Tuy nhiên, hiệu quả của phương pháp điều trị này vẫn còn đang được tranh luận rộng rãi.
Hiệp hội Tâm thần Hoa Kỳ đã chỉ ra vào năm 1973 rằng nghiên cứu của Hoffer có những sai sót về phương pháp và các nghiên cứu tiếp theo không xác nhận lợi ích của việc điều trị.
Theo thời gian, nghiên cứu về mối liên hệ giữa adrenochrome và bệnh tâm thần phân liệt ngày càng ít đi. Trong những năm gần đây, với nghiên cứu về quá trình hình thành melanin thần kinh, tình trạng của adrenochrome đã thu hút được sự quan tâm mới, nhưng điều này không làm thay đổi những hạn chế về mặt y học của nó. Các nhà khoa học bắt đầu nhận ra rằng việc sản xuất adrenochrome trong cơ thể con người không phải là hiếm và quá trình trao đổi chất trong thời gian bán hủy chủ yếu chịu trách nhiệm cho glutathione-S-transferase.
Ngoài nghiên cứu khoa học, adrenochrome còn xuất hiện dưới nhiều hình thức khác nhau trong văn hóa đại chúng. Nhà văn người Anh Aldous Huxley đã đề cập đến adrenochrome trong cuốn sách "Cánh cửa giác quan" năm 1954 của ông và so sánh tác dụng của nó với các triệu chứng ngộ độc mescaline. Anthony Burgess đã mô tả một cách sống động adrenochrome trong cuốn tiểu thuyết A Clockwork Orange năm 1962 của ông, khiến nó trở thành một biểu tượng văn hóa nổi bật.
Trong "Las Vegas" của Hunter S. Thompson, chất adrenochrome được đưa ra mắt công chúng và trở thành nguồn gốc của vô số tin đồn.
Hiện nay, adrenochrome cũng đã trở thành tâm điểm của một số thuyết âm mưu cánh hữu. Ví dụ: các phong trào như QAnon và Pizzagate cho rằng adrenochrome là sản phẩm "thu hoạch" của các nhóm tà ác và có liên quan đến những câu chuyện về nghi lễ máu và thờ cúng quỷ Satan. Sự phổ biến của những lý thuyết này chứng tỏ sự quan tâm lâu dài của xã hội đối với các loại thuốc chưa được chứng minh và các đặc tính bí ẩn của chúng, mặc dù thực tế là adrenochrome tồn tại mà không có bất kỳ công dụng y tế hoặc giải trí nào được biết đến.
Cuối cùng, tính xác thực và mục đích của adrenochrome vẫn là một chủ đề gây tranh cãi đáng để chúng ta xem xét. Sự quan tâm của xã hội đối với khoa học quan trọng và các hiện tượng bí ẩn đã liên tục đặt ra câu hỏi này. Liệu việc khám phá của con người có thể khám phá được bí ẩn đằng sau nó?