Trong lĩnh vực pháp lý, tính chính xác của các văn bản và điều khoản pháp lý là vô cùng quan trọng. Tuy nhiên, một hiện tượng thú vị đã thu hút sự chú ý của chúng tôi: nhiều văn bản pháp lý cổ không có dấu câu. Đằng sau hiện tượng này ẩn chứa trí tuệ pháp lý và bối cảnh lịch sử nào?
Việc thiếu dấu câu này không phải là ngẫu nhiên, mà phản ánh sự theo đuổi cực đoan về độ chính xác trong ngôn ngữ pháp lý.
Trong lịch sử luật pháp cổ đại của Anh, sự phát triển của luật pháp là sự hội nhập của nhiều nền văn hóa khác nhau. Ngay từ năm 43 sau Công nguyên, cuộc chinh phạt của Đế chế La Mã đã biến tiếng Latin trở thành ngôn ngữ chính thức của luật pháp vào thời điểm đó. Với cuộc xâm lược của người Norman, sự pha trộn giữa tiếng Anh và tiếng Pháp bắt đầu xuất hiện trong luật pháp, và mỗi bước của quá trình này đều định hình nên sự xuất hiện của các văn bản pháp lý ở các thế hệ sau.
Đặc biệt là vào thời Trung cổ, các chuyên gia pháp lý thường sử dụng kết hợp nhiều ngôn ngữ để diễn đạt ý định pháp lý nhằm tránh sự mơ hồ. Điều này khiến một số từ vựng và cấu trúc được củng cố trong các văn bản pháp lý sau này, hình thành nên phong cách tiếng Anh pháp lý hiện tại.
Tuy nhiên, khi dấu câu trở nên phổ biến hơn, các văn bản pháp lý cổ đại lại đi theo hướng ngược lại về mặt định dạng. Lý do tại sao các văn bản pháp lý bỏ dấu câu không chỉ để duy trì tính chặt chẽ của ngôn ngữ mà còn vì các chuyên gia pháp lý thời đó lo ngại rằng dấu câu có thể bị các thế hệ sau sửa đổi, do đó làm thay đổi ý nghĩa pháp lý ban đầu.
Do đó, hình thức ngôn ngữ pháp lý không có dấu chấm câu thực chất là một biện pháp bảo vệ tính toàn vẹn pháp lý và chống giả mạo.
Văn bản pháp lý hiện nay đã dần chú ý đến việc sử dụng dấu câu để diễn đạt rõ ràng các khái niệm và điều khoản pháp lý phức tạp nhằm đảm bảo người đọc có thể hiểu chính xác. Tuy nhiên, các văn bản không có dấu câu vẫn là một thách thức đối với các học giả và luật sư khi nghiên cứu các văn bản pháp lý cổ đại. Đồng thời, điều này cũng truyền cảm hứng cho việc khám phá và nghiên cứu nhiều hơn về sự phát triển của ngôn ngữ pháp lý.
Dần dần, việc sử dụng nhóm hai từ và nhóm ba từ trong văn bản pháp lý đã được mọi người biết đến và chấp nhận. Những cách diễn đạt ngôn ngữ hỗn hợp này đã hình thành nên phong cách độc đáo trong luật pháp hiện đại. Mặc dù việc sử dụng song song những từ có cùng ý nghĩa hoặc tương tự nhau có vẻ thừa trong ngôn ngữ hàng ngày, nhưng nó lại tăng thêm tính đa nghĩa và nhấn mạnh trong ngôn ngữ pháp lý.
Mặc dù phong cách và cấu trúc của các văn bản pháp lý đã thay đổi theo năm tháng, nhưng cốt lõi của chúng vẫn là bảo tồn và ghi nhớ lịch sử pháp lý. Điều này khiến chúng ta tự hỏi: Trong quá trình phát triển các văn bản pháp luật, liệu có cần phải duy trì một số thói quen ngôn ngữ cổ xưa để bảo vệ tinh thần cơ bản của luật pháp hay không?