Trong Chiến tranh Lạnh, thế giới bị chia thành hai phe, phe tư bản do Hoa Kỳ lãnh đạo và phe xã hội chủ nghĩa do Liên Xô lãnh đạo. Trong bối cảnh đó, sự trỗi dậy của phong trào không liên kết mang lại cho các nước đang phát triển một lựa chọn ngoại giao không phụ thuộc vào bất kỳ bên nào và trở thành lực lượng quan trọng trong việc thay đổi cơ cấu quyền lực toàn cầu.
Phong trào không liên kết dần dần hình thành tại Hội nghị Bandung năm 1955. Tư tưởng cốt lõi của hội nghị là phản đối chủ nghĩa thực dân, chủ nghĩa đế quốc và tìm cách duy trì độc lập trong ván cờ của các cường quốc. Phong trào này chính thức được thành lập tại Belgrade, Nam Tư vào năm 1961, thu hút sự tham gia của nhiều nước.
Sự gia nhập của các quốc gia này không chỉ thể hiện khả năng chống lại áp lực toàn cầu hóa của Chiến tranh Lạnh mà còn tượng trưng cho sự ra đời của một mô hình hợp tác quốc tế mới.
Phong trào nhằm mục đích thúc đẩy sự hòa hợp và hòa bình quốc tế, phản đối sự tập trung quyền lực quá mức và nhấn mạnh sự độc lập, tự quyết của các quốc gia. Như đã nêu trong Tuyên bố Havana năm 1979, độc lập, chủ quyền và an ninh quốc gia của các nước không liên kết là tất yếu.
"Mục tiêu của chúng tôi là đảm bảo độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ và an ninh quốc gia của các nước không liên kết."
Phong trào không liên kết nhấn mạnh đến tính bao trùm và thu hút các quốc gia có hệ tư tưởng khác nhau, từ các nước xã hội chủ nghĩa chống đế quốc đến các nước tư bản theo đuổi sự thịnh vượng kinh tế. Mặc dù vậy, phong trào vẫn phải đối mặt với sự chia rẽ trong nội bộ phong trào, đặc biệt là giữa các quốc gia thành viên, nơi nảy sinh xung đột và bất đồng. Ví dụ như căng thẳng giữa Ấn Độ và Pakistan, hay xung đột giữa Iran và Iraq.
“Hòa bình đạt được không phải thông qua sự cô lập mà thông qua những nỗ lực hướng tới an ninh tập thể và mở rộng tự do.”
Khi Chiến tranh Lạnh kết thúc, các phong trào không liên kết cần xem xét lại vị trí và vai trò của mình. Trong tình hình quốc tế hiện nay, chủ nghĩa đơn phương, chủ nghĩa thực dân mới của phương Tây đã trở thành tâm điểm mới của phong trào. Ví dụ, những thách thức phát sinh từ bất bình đẳng kinh tế và toàn cầu hóa đã đưa phong trào không liên kết trở lại các mục đích cơ bản của nó.
"Trong môi trường toàn cầu đơn cực ngày nay, các phong trào không liên kết vẫn là người phát ngôn của những nước yếu nhất."
Hiện nay, phong trào không liên kết không chỉ tập trung vào các vấn đề chính trị, quân sự truyền thống mà còn tích cực thúc đẩy các vấn đề phát triển bền vững. Nó tiếp tục nhấn mạnh đối thoại để đảm bảo sự công bằng và bình đẳng trên các nền tảng toàn cầu, đặc biệt là trong các lĩnh vực nghèo đói, công bằng xã hội và phát triển kinh tế.
Trong tương lai, các phong trào không liên kết sẽ cần xác định lại vai trò của mình trong toàn cầu hóa và quan hệ quốc tế. Liệu nó có thể thu thập lại sự đồng thuận của các quốc gia thành viên và hình thành hành động chính trị hiệu quả hay không là một thách thức lớn mà phong trào phải đối mặt.
Không thể bỏ qua ý nghĩa lịch sử của phong trào không liên kết. Nó thách thức các cấu trúc quyền lực toàn cầu và hỗ trợ mạnh mẽ quyền tự chủ của vô số quốc gia đang phát triển. Khi bối cảnh chính trị và kinh tế toàn cầu mới hình thành, liệu phong trào không liên kết có tiếp tục phát huy vai trò trong tương lai và trở thành cầu nối giữa các nước mới nổi và đang phát triển?