Phân tích diễn ngôn phê phán (CDA) là phương pháp nghiên cứu nhằm khám phá ý nghĩa ẩn chứa trong văn bản và cuộc hội thoại. Nó không chỉ phân tích cách sử dụng ngôn ngữ củng cố các mối quan hệ quyền lực, giai cấp xã hội và hệ tư tưởng, mà còn khám phá vị thế của ngôn ngữ như một hình thức thực hành xã hội. Với nhu cầu thay đổi xã hội, phân tích diễn ngôn phê phán dần phát triển vào những năm 1970 và trở thành một lĩnh vực nghiên cứu ngôn ngữ quan trọng. Ngành này phản ánh mối quan tâm đến các vấn đề bất bình đẳng xã hội, lạm dụng quyền lực và thao túng, đồng thời nghiên cứu cách thức các cấu trúc quyền lực xã hội được thiết lập và củng cố thông qua việc sử dụng ngôn ngữ.
Phân tích diễn ngôn phê phán thách thức ranh giới của ngôn ngữ học truyền thống bằng cách chỉ ra sự bất đối xứng về quyền lực và bất bình đẳng về cấu trúc trong ngôn ngữ.
Phân tích diễn ngôn phê phán có nguồn gốc từ ngôn ngữ học phê phán được phát triển tại Đại học East Anglia vào những năm 1970. Ngôn ngữ xã hội học vào thời điểm đó không mấy quan tâm đến giai cấp xã hội và quyền lực, nên sự ra đời của CDA đã lấp đầy khoảng trống này. Trường Lancaster, do các học giả như Norman Fairclough lãnh đạo, đã kết hợp lý thuyết xã hội, lý thuyết phê phán và các ý tưởng của các học giả như Karl Marx và Michel Foucault vào phân tích ngôn ngữ, khiến CDA không chỉ giới hạn ở cấu trúc ngôn ngữ. Thay vào đó, nó tập trung vào tính liên quan của nó với bối cảnh xã hội.
Phương pháp nghiên cứu của CDA rất đa dạng, bao gồm các nghiên cứu về diễn ngôn, khoa học xã hội và nhân văn, với mục đích giúp chúng ta hiểu sâu hơn về cách diễn ngôn tái tạo (hoặc chống lại) bất bình đẳng xã hội và chính trị. Nghiên cứu của nhà nghiên cứu Stephen Teo tại Úc đã chỉ ra vấn đề phân biệt chủng tộc đối với thanh thiếu niên Việt Nam trên các phương tiện truyền thông chính thống. Bằng cách phân tích các tiêu đề và nội dung của các bản tin truyền thông, ông đã chứng minh cách "diễn ngôn sợ hãi" được sử dụng để thao túng nhận thức của người đọc.
Phân tích diễn ngôn phê phán không chỉ giới hạn ở cấu trúc cụ thể của văn bản mà còn liên kết văn bản đó một cách có hệ thống với cấu trúc của bối cảnh chính trị xã hội.
Mặc dù có khả năng áp dụng rộng rãi, CDA cũng bị chỉ trích là phương pháp quá rộng để xác định rõ ràng thao túng tu từ hoặc thiếu hiểu biết sâu sắc về các chủ đề mà các nhà nghiên cứu muốn định nghĩa. Trong cuốn sách Ngôn ngữ và Quyền lực, Fairclough phân tích ngắn gọn về quyền lực, hệ tư tưởng và thực hành xã hội trong đối thoại và đề xuất một khuôn khổ ba chiều để phân tích các văn bản ngôn ngữ, quá trình thực hành diễn ngôn và các sự kiện thực hành văn hóa xã hội.
CDA có nhiều ứng dụng, bao gồm nghiên cứu phương tiện truyền thông, văn bản quảng cáo, giảng dạy tiếng Anh, ngôn ngữ di sản, quyền lực và hệ tư tưởng. Những nghiên cứu này không chỉ làm phong phú thêm nội dung ngôn ngữ học mà còn thúc đẩy thảo luận và hiểu biết về các vấn đề xã hội.
Nhiều học giả xuất sắc, chẳng hạn như Norman Fairclough, Tjoen van Dyke và Ruth Wodak, đã có những đóng góp quan trọng cho sự phát triển của CDA và việc thiết lập khuôn khổ lý thuyết của nó.
Các nghiên cứu sâu hơn tiếp tục thúc đẩy lý thuyết và ứng dụng thực tế của phân tích diễn ngôn phê phán. Các học giả nghiên cứu các cuộc đối thoại văn bản khác nhau để khám phá sâu sắc ý nghĩa xã hội đằng sau ngôn ngữ và cách sử dụng ngôn ngữ. Nhiều tác phẩm đã khám phá mối quan hệ giữa ngôn ngữ và quyền lực từ góc độ ngôn ngữ học và đề xuất cách thể hiện xã hội của hệ tư tưởng.
Tóm lại, phân tích diễn ngôn phê phán, như một cách nghiên cứu ngôn ngữ, đã có tác động sâu sắc đến lĩnh vực nghiên cứu ngôn ngữ kể từ những năm 1970. Thông qua phân tích phê phán ngôn ngữ, chúng ta không chỉ có thể hiểu được các hiện tượng xã hội mà còn phản ánh được vị trí và vai trò của chính mình trong bối cảnh hiện tại. Trong xã hội thay đổi nhanh chóng này, ngôn ngữ tiếp tục định hình suy nghĩ và hành vi của chúng ta như thế nào?