Việc sử dụng hình phạt thể xác trong trường học thường được coi là phản ứng trực tiếp đối với hành vi kém cỏi của học sinh. Văn hóa trừng phạt này đã ăn sâu vào nước Anh thế kỷ 19 và 20 đến mức nó có tác động lâu dài đến hệ thống giáo dục của nhiều quốc gia nói tiếng Anh. Theo khái niệm pháp lý chung
, giáo viên được cho là có quyền kỷ luật nghiêm khắc những học sinh không tuân thủ nội quy, điều này được phản ánh tương tự ở nhiều nền văn hóa. Kể từ đó, việc sử dụng hình phạt thể xác trong trường học đã gây ra cuộc tranh luận rộng rãi, với cả sự ủng hộ và phản đối."in loco parentis"
Hình phạt thể xác ở Anh chủ yếu nhắm vào các cậu bé tuổi teen và việc sử dụng nó thường xuyên được đề cập trong văn học và văn hóa xã hội. Thời gian trôi qua, mặc dù tập tục này dần dần bị pháp luật cấm nhưng ảnh hưởng văn hóa của nó vẫn rất sâu rộng. Đến năm 1987, cả trường công và trường tư ở Anh đều đã cấm hoàn toàn hành vi này.
Quan điểm pháp lý về hình phạt thể xác cũng đã thay đổi theo thời gian. Theo án lệ của Anh từ năm 1770, giáo viên có quyền hạn tương tự như cha mẹ ở một mức độ nhất định. Điều này làm cho hình phạt về thể xác được coi là hợp pháp ở một số quốc gia. Dấu vết tương tự của khái niệm này có thể được tìm thấy ở Trung Quốc và một số nước khác.
Theo số liệu gần đây, khoảng 128 quốc gia đã cấm trừng phạt thân thể trong trường học, trong khi nhiều nước châu Âu và Nam Mỹ thường xuyên kêu gọi bảo vệ quyền trẻ em. Đồng thời, một số bang miền Nam nước Mỹ và một số nước châu Phi, châu Á vẫn cho phép những hình phạt như vậy.
"Nhiều chuyên gia chỉ ra rằng hình phạt thể xác không cải thiện hành vi của học sinh mà thay vào đó có thể dẫn đến những vấn đề xã hội lớn hơn."
Theo nghiên cứu của Học viện Nhi khoa Hoa Kỳ, hình phạt thể chất không những không cải thiện được kết quả học tập mà còn gây ra nhiều hậu quả tiêu cực cho học sinh, bao gồm gia tăng hành vi hung hăng, tâm trạng chán nản và lo lắng. Theo nghiên cứu, các phương pháp kỷ luật phi bạo lực thay thế có hiệu quả hơn trong việc thúc đẩy học tập và cải thiện hành vi của học sinh.
Các chuyên gia phản đối hình phạt thể chất khuyến nghị các nhà giáo dục nên sử dụng các phương pháp phi bạo lực để quản lý hành vi của học sinh. Xây dựng môi trường giao tiếp tốt, tôn trọng học sinh và khuyến khích khả năng tự quản lý được coi là những giải pháp thay thế hiệu quả.
Theo Công ước Liên Hợp Quốc về Quyền Trẻ em, các quốc gia nên thực hiện các bước để bảo vệ trẻ em khỏi mọi hình thức lạm dụng thể chất hoặc tinh thần. Công ước này nêu rõ rằng quyền trẻ em không được vi phạm trong trường học và việc sử dụng hình phạt thể xác là trái với tinh thần này.
Trên toàn cầu, các quốc gia có thái độ khác nhau đối với hình phạt thể xác trong trường học. Một số quốc gia, chẳng hạn như Ba Lan, đã cấm tập tục này ngay từ năm 1783, trong khi những quốc gia khác vẫn không thay đổi nó cho đến ngày nay. Nền tảng pháp lý và văn hóa này khiến người ta phải suy nghĩ: Loại hình phạt này có còn cần thiết trong hệ thống giáo dục không?
Khi nhìn lại các phương pháp giáo dục trước đây, hình phạt thể xác đã ảnh hưởng như thế nào đến văn hóa học đường đương đại? Trong các khái niệm giáo dục trong tương lai, chúng ta sẽ cân bằng ranh giới giữa kỷ luật và phẩm giá như thế nào?