Các fermion Majorana, một hạt lý thuyết, đã thu hút sự chú ý rộng rãi không chỉ trong cộng đồng vật lý mà còn trong lĩnh vực điện toán lượng tử. Khái niệm ban đầu xuất phát từ giả thuyết của nhà vật lý người Ý Ettore Majorana vào năm 1937: một số fermion có thể là phản hạt của chính chúng. Điều này có nghĩa là trong một số trường hợp, các hạt này không thể phân biệt được với các phản hạt đi kèm của chúng, một tính chất mang lại cho các fermion Majorana vai trò quan trọng trong việc hiểu cấu trúc cơ bản của vũ trụ.
Một điều đặc biệt về các fermion Majorana là chúng không có điện tích, điều này khiến chúng trở nên tương đối độc đáo trong số các hạt cơ bản.
Với sự phát triển của vật lý hạt, các nhà khoa học dần nhận ra sự tồn tại tiềm tàng của các fermion Majorana, đặc biệt là trong lý thuyết neutrino. Bản chất của neutrino vẫn chưa được xác định; chúng có thể là fermion Dirac hoặc fermion Majorana. Nếu neutrino là Majorana, thì chúng sẽ vi phạm định luật bảo toàn số lepton, điều này dẫn đến sự quan tâm rộng rãi về tương tác giữa lepton và baryon.
Lý thuyết của Majorana dựa trên quan sát quan trọng rằng các hạt spin-1/2 trung hòa về điện có thể được mô tả bằng các phương trình sóng có giá trị thực. Mô hình cho thấy rằng hàm sóng của các fermion Majorana và các phản hạt của chúng về cơ bản là giống nhau, do đó chúng có thể tự hủy lẫn nhau, đây là một hiện tượng khá độc đáo trong vật lý.
Tính chất của phương trình Majorana là các toán tử tạo và hủy của fermion Majorana giống hệt nhau, hoàn toàn trái ngược với fermion Dirac.
Các fermion Dirac có các toán tử tạo và hủy khác nhau. Sự phân biệt này rất quan trọng trong vật lý năng lượng cao và lý thuyết trường lượng tử vì nó ảnh hưởng đến cách các hạt tương tác và tiến hóa. Trong khi tất cả các fermion trong Mô hình Chuẩn hiện tại (trừ neutrino) đều hoạt động như các fermion Dirac ở năng lượng thấp, sự tồn tại của các fermion Majorana mở ra nhiều hướng nghiên cứu mới.
Khi sự quan tâm đến các fermion Majorana ngày càng tăng, các nhà khoa học bắt đầu tìm kiếm chúng trong vật lý vật chất ngưng tụ. Bằng cách khám phá các vật liệu siêu dẫn, nhóm nghiên cứu đã phát hiện ra sự tồn tại của trạng thái liên kết Majorana. Các trạng thái liên kết này không phải là các hạt cơ bản mà được tạo ra bởi chuyển động tập thể của các hệ thống đa hạt, mang đến những cơ hội mới cho việc phát hiện thực nghiệm các fermion Majorana.
Các trạng thái liên kết Majorana có thể được sử dụng làm đơn vị cơ bản của máy tính lượng tử tôpô, khiến chúng trở thành ứng cử viên tiềm năng cho xử lý thông tin lượng tử.
Năm 2008, Fu và Kane dự đoán rằng các trạng thái liên kết Majorana có thể xuất hiện tại giao diện giữa chất cách điện tôpô và vật liệu siêu dẫn. Sau đó, nhiều nhóm nghiên cứu đã quan sát thấy nhiều hiện tượng khác nhau liên quan đến trạng thái liên kết Majorana trong các thí nghiệm, chẳng hạn như đỉnh độ dẫn không có điện áp được quan sát thấy trong các mạch siêu dẫn. Những kết quả này đã thu hút sự chú ý và thảo luận sâu hơn về fermion Majorana trong cộng đồng khoa học.
Tiềm năng của fermion Majorana trong điện toán lượng tửCác fermion Majorana có thể đóng vai trò quan trọng trong mã hiệu chỉnh lỗi lượng tử bằng cách tạo ra "khuyết tật gấp khúc" mang các chế độ Majorana không ghép đôi. Các mô hình Majorana này có thể được "dệt" bằng cách di chuyển chúng xung quanh và tính toán với các hạt khác. Những hoạt động như vậy không chỉ là một cải tiến quan trọng đối với điện toán lượng tử mà còn chứng minh tính linh hoạt của các fermion Majorana trong vật lý lượng tử.
Từ máy tính lượng tử tiên tiến đến các thí nghiệm vật lý hạt cơ bản, nghiên cứu về fermion Majorana có thể tiết lộ những hiểu biết sâu sắc hơn về bản chất của vũ trụ. Khi công nghệ thực nghiệm tiến bộ, chúng ta có thể hiểu rõ hơn về tính chất và công dụng của các hạt bí ẩn này trong tương lai.
Liệu tiềm năng vô hạn của các fermion Majorana có làm thay đổi hiểu biết của chúng ta về vũ trụ và đóng vai trò quan trọng trong tương lai của điện toán lượng tử hay không?