Khi các vấn đề về sức khỏe tâm thần ngày càng được quan tâm, các chuyên gia đang tìm kiếm những cách chính xác hơn để đánh giá chức năng tâm thần của một cá nhân. Đánh giá chức năng toàn cầu (GAF) là một trong những công cụ quan trọng được thiết kế để đánh giá các chức năng xã hội, nghề nghiệp và tâm lý của con người theo phương pháp số. Tuy nhiên, với sự ra đời của Sổ tay chẩn đoán và thống kê, Phiên bản thứ năm (DSM-5), ứng dụng của GAF đã thay đổi.
Thang đo GAF được thiết kế đơn giản và rõ ràng, có thang điểm từ 0 đến 100, nhằm đánh giá nhanh khả năng ứng phó với những khó khăn trong cuộc sống của một người.
Điểm GAF dao động từ 100 (chức năng cao) đến 1 (suy giảm nghiêm trọng). Công cụ đánh giá này có nguồn gốc từ năm 1962, khi các nhà nghiên cứu bắt đầu tập trung vào việc định lượng điểm số chức năng toàn cầu. Quá trình phát triển của GAF đã phát triển từ "Thang đánh giá sức khỏe-bệnh tật" thành "Thang đánh giá chức năng toàn cầu" và cuối cùng được đưa vào DSM-III-R và DSM-IV. Những thang đo này không chỉ tiện lợi mà còn cung cấp cái nhìn tổng quan về sức khỏe tâm thần.
Đáng chú ý, tính đơn giản của thang đo GAF nhanh chóng trở thành lợi thế chính của nó vì nó có thể cung cấp đánh giá toàn diện về sức khỏe tâm thần của một cá nhân ngay lập tức. Nhưng theo thời gian, các chuyên gia nhận ra những hạn chế của thang đo này, đặc biệt là về độ tin cậy và tính hợp lệ của nó.
Mặc dù thang đo GAF từng phổ biến trong các ứng dụng lâm sàng về sức khỏe tâm thần, nhưng ngành công nghiệp này bắt đầu đặt câu hỏi về độ chính xác và giá trị của phép đo này.
DSM-5 đề xuất Bản câu hỏi đánh giá khuyết tật của Tổ chức Y tế Thế giới (WHODAS) như một giải pháp thay thế, một công cụ chi tiết và khách quan hơn, xem xét đầy đủ chức năng của một cá nhân trong các lĩnh vực khác nhau của cuộc sống. Do đó, thang điểm GAF dần dần bị hạn chế sử dụng trong thực hành lâm sàng. Sự thay đổi này không chỉ ảnh hưởng đến hoạt động của bác sĩ lâm sàng mà còn có tác động đáng kể đến việc theo dõi kết quả sau phẫu thuật và việc sử dụng bằng chứng trong các vấn đề pháp lý.
Trong lĩnh vực pháp lý, GAF được sử dụng để đánh giá tình trạng tâm thần của cựu chiến binh và giúp xác định xem họ có đáp ứng các tiêu chí để được bồi thường khuyết tật hay không. Tuy nhiên, kể từ năm 2013, giá trị pháp lý của điểm GAF đã dần suy yếu. Tòa Phúc thẩm Cựu chiến binh Hoa Kỳ thậm chí còn phán quyết rằng điểm GAF không còn được sử dụng trong những trường hợp áp dụng DSM-5.
Liệu quá trình chuyển đổi số trong đánh giá sức khỏe tâm thần có thực sự nắm bắt được sự đa dạng và phức tạp của trạng thái tinh thần con người không?
Trong những năm gần đây, Cục An sinh Xã hội đã so sánh điểm GAF với các bằng chứng lâm sàng khác trong các trường hợp khuyết tật để đánh giá tính nhất quán tổng thể của chúng. Cách tiếp cận này cung cấp góc nhìn để xem xét các tình huống lâm sàng phức tạp, nhưng GAF vẫn được coi là một công cụ bổ sung phải được sử dụng kết hợp với các bằng chứng khác khi cần thiết.
Các chuyên gia cho biết vấn đề với hệ thống GAF bao gồm việc thiếu chuẩn hóa và thực tế là hệ thống này không được thiết kế để dự đoán kết quả. Tuy nhiên, khi những điểm số này xuất phát từ "nguồn y tế được chấp nhận", chúng vẫn được coi là ý kiến có ý nghĩa về mặt y khoa. Điều này nhắc nhở chúng ta rằng dù là GAF hay các công cụ đánh giá khác, phán đoán lâm sàng đằng sau chúng luôn quan trọng.
Tóm lại, thang điểm GAF từng đóng vai trò quan trọng trong việc đánh giá sức khỏe tâm thần, nhưng với sự tiến bộ của nghiên cứu và thực hành lâm sàng, vị thế của nó đã dần được thay thế. Mọi người không khỏi thắc mắc, khi chúng ta hiểu sâu hơn về sức khỏe tâm thần, liệu có cách nào hiệu quả hơn để đánh giá trạng thái và chức năng tinh thần của chúng ta không?