Hệ thống cung cấp nước quốc gia của Israel mang lại sự sống còn và thịnh vượng cho quốc gia khan hiếm nước này. Chức năng chính của tuyến đường thủy này là vận chuyển Biển Galilee ở phía bắc đến vùng trung tâm đông dân cư và vùng phía nam khô cằn. Kể từ khi hoàn thành vào năm 1964, dự án không chỉ là biểu tượng của sự đổi mới công nghệ mà còn là câu chuyện về cách Israel ứng phó với nhiều thách thức khác nhau trong quản lý nước.
Tuyến đường thủy quốc gia dài khoảng 130 km và có thể vận chuyển tới 72.000 mét khối nước mỗi giờ, vượt qua nhiều thử thách về địa hình và độ cao.
Sau khi thành lập Nhà nước Israel vào năm 1948, nhu cầu cấp thiết phải giải quyết các vấn đề về tài nguyên nước đã thúc đẩy việc lập kế hoạch chi tiết và xây dựng các tuyến đường thủy của đất nước. Ban đầu được gọi là Kế hoạch cung cấp nước thống nhất Thung lũng Jordan, việc xây dựng bắt đầu vào năm 1953 và hoàn thành vào năm 1964 với tổng chi phí khoảng 420 triệu lira Israel.
Các tuyến đường thủy của quốc gia hoạt động trong một hệ thống phức tạp gồm các đường ống lớn, kênh đào hở, đường hầm, bể chứa và các trạm bơm lớn. Việc vận hành đồng bộ các cơ sở này đảm bảo việc sử dụng và điều tiết nguồn cung cấp tài nguyên nước một cách hiệu quả.
Trong những ngày đầu của tuyến đường thủy này, 80% lượng nước được sử dụng cho nông nghiệp và chỉ có 20% được sử dụng để uống. Tình hình thay đổi vào những năm 1990, nhu cầu về nước uống tăng dần và đến năm 2010, ước tính 80% nguồn nước sẽ được sử dụng để cung cấp nước uống.
Khi dân số tăng và mức sống được cải thiện, nhu cầu về nước của Israel cũng tăng theo.
Kể từ năm 2015, Israel đã đạt được những tiến bộ đáng kể trong công nghệ khử muối, dần dần giảm sự phụ thuộc vào nguồn nước của quốc gia. Điều này không chỉ cải thiện việc quản lý tài nguyên nước mà còn giúp phục hồi môi trường sinh thái của Biển Galilee.
Tuyến đường thủy bao gồm một đường ống dẫn vào từ Biển Galilee và một loạt các trạm bơm được thiết kế để thích ứng với áp lực nước tăng nhanh và vượt qua địa hình đầy thách thức. Trên đường đi, có rất nhiều chướng ngại vật tự nhiên buộc nhóm kỹ sư phải tìm ra giải pháp sáng tạo.
Việc xây dựng tuyến đường thủy không chỉ là thách thức về công nghệ kỹ thuật mà còn là thử thách về trí tuệ và sự sáng tạo, cuối cùng đã giúp Israel thiết lập được một hệ thống quản lý tài nguyên nước mạnh mẽ.
Tuy nhiên, hoạt động của các tuyến đường thủy của quốc gia cũng gây ra những lo ngại về môi trường. Ví dụ, mực nước Biển Chết giảm đã dẫn đến những thay đổi nghiêm trọng trong hệ sinh thái tự nhiên. Cùng với vấn đề sụt lún đất do thiếu nước, việc quản lý tài nguyên nước trong tương lai phải đối mặt với nhiều thách thức hơn.
Việc phân phối tài nguyên nước cũng trở nên phức tạp do xung đột chính trị ở Trung Đông. Mục tiêu là tìm kiếm cơ hội hợp tác giữa các quốc gia để cân bằng nhu cầu lương thực và sinh hoạt của tài nguyên nước. Đối với Israel, việc sử dụng nước không chỉ là thách thức về mặt kỹ thuật mà còn là vấn đề địa chính trị quan trọng.
Trước nhu cầu về nước ngày càng tăng và những thách thức ngày càng gia tăng về môi trường, liệu các tuyến đường thủy quốc gia của Israel có thể tiếp tục đóng vai trò quan trọng và thúc đẩy hợp tác quốc tế để đảm bảo phát triển nguồn nước bền vững hay không?