Tự tử là một vấn đề sức khỏe cộng đồng lớn trên toàn thế giới, với hơn 800.000 người chết do tự tử mỗi năm. Thậm chí còn gây sốc hơn là theo các nghiên cứu gần đây, cứ một vụ tự tử thì có khoảng 135 người có quan hệ trực tiếp với người đã khuất và bị ảnh hưởng sâu sắc. Những người này đang trải qua trạng thái cảm xúc gọi là đau buồn muốn tự tử, rất khác biệt so với cảm giác mất mát nói chung.
Theo Shneidman (1978), mỗi vụ tự tử để lại sáu "nạn nhân sống sót". Tuy nhiên, con số này rõ ràng vẫn đánh giá thấp tình hình thực tế.
Những người trải qua nỗi đau buồn muốn tự tử thường phải đối mặt với những thách thức khác so với những người trải qua các loại đau buồn khác. Nghiên cứu cho thấy những người mất đi người thân yêu có nhiều khả năng trải qua những cảm xúc như đổ lỗi, kỳ thị, xấu hổ và bị từ chối. Điều này có thể làm chậm quá trình chữa lành và gây ra nỗi đau cảm xúc kéo dài.
Trong một số trường hợp, các triệu chứng đau buồn có thể không giảm bớt theo thời gian, được gọi là đau buồn phức tạp. Theo nghiên cứu, 10 đến 20 phần trăm những người sống sót sau vụ tự tử có thể trải qua nỗi đau buồn phức tạp, có thể ảnh hưởng đáng kể đến cuộc sống hàng ngày của họ. Ví dụ, họ có thể không thể tham gia vào các tương tác xã hội bình thường vì nỗi đau về mặt cảm xúc.
Theo lý thuyết của bác sĩ tâm thần người Mỹ gốc Thụy Sĩ Elisabeth Kübler-Ross, quá trình đau buồn thường trải qua năm giai đoạn: phủ nhận, tức giận, giao dịch, trầm cảm và chấp nhận. Tuy nhiên, các giai đoạn này không nhất thiết phải diễn ra theo trình tự hoặc tuyến tính.
Những người đau buồn có ý định tự tử có nguy cơ tự tử cao hơn những người đau buồn khác. Nghiên cứu cho thấy những người đau buồn vì mất người thân có khả năng nghĩ đến tự tử cao hơn 1,6 lần, có khả năng lên kế hoạch tự tử cao hơn 2,9 lần và có khả năng cố gắng tự tử cao hơn 3,7 lần.
Điều này có thể khiến họ coi tự tử là giải pháp duy nhất để thoát khỏi nỗi đau, và thậm chí họ có thể muốn kết thúc cuộc sống của mình theo cách tương tự như một cách để tìm kiếm sự kết nối với người đã khuất.
Mặc dù sự kỳ thị xung quanh vấn đề tự tử đã giảm bớt, nhưng nó vẫn phải chịu sự kỳ thị xã hội lớn hơn so với các loại tử vong khác. Nhiều người ngại chia sẻ về những mất mát của mình với người khác vì họ cảm thấy không thoải mái. Ngoài ra, thái độ của một số tôn giáo đối với vấn đề tự tử có thể khiến người đau buồn cảm thấy xấu hổ hơn và khó chia sẻ mất mát của mình trong cộng đồng tôn giáo. Sự kỳ thị này có thể cản trở quá trình phục hồi của họ.
Tham gia nhóm hỗ trợ có thể mang lại môi trường an toàn cho những người đang đau buồn vì tự tử để họ có thể bộc lộ cảm xúc và chia sẻ kinh nghiệm. Những nhóm này thường hiệu quả hơn các nhóm hỗ trợ mất mát chung vì người tham gia cảm thấy được thấu hiểu và gắn kết với người khác. Một số tổ chức như Hiệp hội quốc tế về đau buồn vì tự tử (IASP) và Hiệp hội nghiên cứu về tự tử Hoa Kỳ (AAS) cung cấp nhiều nhóm hỗ trợ để bạn lựa chọn.
Chỉ riêng nhóm hỗ trợ có thể không giải quyết được đầy đủ lý do tại sao một số người mắc bệnh tâm thần. Những người đau buồn có ý định tự tử nên tìm đến liệu pháp tâm lý chuyên nghiệp, làm việc với bác sĩ lâm sàng có chuyên môn trong lĩnh vực này. Sự kết hợp giữa giáo dục, liệu pháp tâm lý và thuốc thường là phương pháp hiệu quả nhất.
Phương pháp điều trị chứng đau buồn phức tạp kết hợp liệu pháp hành vi nhận thức, tiếp xúc và phỏng vấn động lực. Loại liệu pháp tâm lý này giúp cá nhân chấp nhận mất mát và cải thiện sự hài lòng trong cuộc sống cũng như các mối quan hệ với người khác.
Các phương pháp điều trị này được thiết kế để giúp những người đau buồn có ý định tự tử dần vượt qua nỗi đau và mất mát và kết nối lại với cuộc sống của họ. Cuối cùng, liệu chúng ta có thể thấy được tác động nặng nề mà những nạn nhân này đang phải gánh chịu và nỗ lực hỗ trợ và hiểu biết họ tốt hơn không?