Trong cuộc sống hàng ngày, những lựa chọn mà chúng ta đưa ra khi đối mặt với tình trạng không chắc chắn thường có vẻ đơn giản, nhưng đằng sau chúng là những khoa học tâm lý và hành vi sâu sắc. Khi con người đối mặt với rủi ro, những lựa chọn của họ phản ánh thái độ rủi ro và những mong muốn thực sự bên trong. Những quyết định này không chỉ bị ảnh hưởng bởi tư duy lý trí mà còn được định hình bởi cảm xúc và kinh nghiệm cá nhân.
Về mặt lý thuyết, con người sẽ đưa ra những quyết định tối ưu bằng cách đánh giá mức hữu dụng kỳ vọng khi lựa chọn những khoản đầu tư rủi ro. Tuy nhiên, nghiên cứu tâm lý cho thấy hành vi của con người thường đi chệch khỏi lý thuyết này.
Chúng ta hãy xem lại một số nền tảng lý thuyết quan trọng. Theo giả thuyết hữu dụng kỳ vọng, các quyết định của các tác nhân hợp lý trong điều kiện không chắc chắn đều dựa trên nguyên tắc tối đa hóa hữu dụng, tức là họ sẽ chọn phương án tạo ra hữu dụng kỳ vọng cao nhất. Khái niệm này có thể bắt nguồn từ Nicholas Bernoulli. Nghiên cứu của ông đã phân tích mối quan hệ giữa rủi ro và tiện ích và đề xuất khái niệm về tiện ích cận biên của tiện ích, nhấn mạnh rằng đối với người giàu, tiện ích do của cải tăng thêm mang lại thấp hơn so với người nghèo.
Ví dụ: khi đối mặt với hai cơ hội đầu tư, một danh mục đầu tư có thể có rủi ro cao nhưng có khả năng sinh lời cao, trong khi danh mục kia có thể có rủi ro thấp và lợi nhuận tương đối ổn định. Theo lý thuyết hữu dụng kỳ vọng, các nhà đầu tư lựa chọn các khoản đầu tư có rủi ro cao bề ngoài có vẻ như đang theo đuổi lợi nhuận lớn hơn, nhưng sự lựa chọn của họ thực sự phản ánh thái độ khác nhau của họ đối với rủi ro và kỳ vọng cho tương lai.
Nghiên cứu đã phát hiện ra rằng ác cảm rủi ro của mọi người khi đối mặt với thua lỗ thường vượt quá mức độ ưa thích rủi ro của họ khi đối mặt với lợi nhuận, một hiện tượng được gọi là lý thuyết triển vọng.
Lý thuyết triển vọng được Daniel Kahneman và Amos Tversky đề xuất vào năm 1979. Lý thuyết này tiết lộ rằng con người có xu hướng nhấn mạnh quá mức đến những mất mát hơn là lợi ích trong việc ra quyết định một cách phi lý. Điều này có nghĩa là ngay cả với cùng những lợi ích tiềm năng, mọi người có thể chọn con đường thận trọng hơn vì sợ phải đối mặt với tổn thất. Lý thuyết này thách thức các mô hình kinh tế truyền thống về hành vi hợp lý và chỉ ra các yếu tố cảm xúc trong quá trình ra quyết định.
Theo thời gian, thái độ đối với rủi ro không chỉ dựa trên tình huống lựa chọn trước mắt mà còn dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ. Ví dụ, một số người có thể trở nên thận trọng hơn sau khi trải qua tổn thất tài chính đáng kể và bắt đầu tránh tất cả các khoản đầu tư có rủi ro cao, ngay cả khi họ không muốn chấp nhận rủi ro một lần nữa trong những điều kiện thuận lợi hơn. Sự thay đổi như vậy cho thấy hành vi tâm lý ngại rủi ro cùng với nhu cầu an ninh ngày càng tăng.
Những lựa chọn không phản ánh những lợi ích hay mất mát thuần túy mà là những kỳ vọng trong tiềm thức về giá trị bản thân và tương lai.
Tuy nhiên, những thay đổi trong thái độ đối với rủi ro không chỉ bị tác động bởi môi trường bên ngoài mà còn bị ảnh hưởng sâu sắc bởi mong muốn bên trong của mỗi cá nhân. Lý thuyết phân cấp nhu cầu của các cá nhân cho rằng nhu cầu ở các giai đoạn khác nhau là đủ để ảnh hưởng đến sự lựa chọn của một người. Ví dụ, đối với những người không được đáp ứng nhu cầu sinh tồn cơ bản, mong muốn được đảm bảo về tài chính có thể lấn át tất cả những cân nhắc khác. Khi các cá nhân phát triển đến mức độ nhu cầu cao hơn, mong muốn thể hiện bản thân sẽ kích thích họ tìm kiếm những cơ hội và rủi ro mang tính thách thức hơn.
Từ những quan điểm này, chúng ta có thể nói rằng khi con người đưa ra lựa chọn, điều đằng sau họ thường không chỉ là sự tính toán hợp lý về rủi ro mà là một mạng lưới phức tạp đan xen sâu sắc với hoàn cảnh, cảm xúc và mong muốn của họ.
Do đó, việc hiểu rõ những lựa chọn mà mỗi cá nhân đưa ra khi đối mặt với rủi ro thực sự là cơ hội để tìm hiểu nhu cầu thực sự của họ.
Cuối cùng, quản lý rủi ro có thể được xem như một chiến lược, nhưng về cơ bản hơn, đó là một quá trình tự khám phá. Mỗi sự lựa chọn đều có thể bộc lộ những suy nghĩ sâu kín nhất của mỗi cá nhân. Có lẽ dưới bóng tối của rủi ro, chúng ta có thể nhìn rõ hơn những mong muốn thực sự và hướng theo đuổi của mình. Trong những lựa chọn trong tương lai, chúng ta nên xem xét lại thái độ rủi ro của mình như thế nào để bộc lộ bản chất sâu sắc hơn của mình?