Chỉ số khối cơ thể (BMI) là chỉ số được tính toán dựa trên khối lượng (cân nặng) và chiều cao của một cá nhân. Nguồn gốc của nó bắt nguồn từ thế kỷ 19, khi nhà toán học và nhà xã hội học người Bỉ Adolphe Quetelet đề xuất một khái niệm nghiên cứu kích thước cơ thể trung bình của con người. Tuy nhiên, BMI chưa bao giờ được dự định sử dụng để đánh giá y tế, đây là điều mà nhiều người hiếm khi nghĩ đến một cách sâu sắc.
Giữa năm 1830 và 1850, Catele đã phát triển cái gọi là "vật lý xã hội" và đề xuất Chỉ số Catele, tiền thân của chỉ số BMI ngày nay. Ông tập trung vào "lý tưởng xã hội" của một người bình thường chứ không phải thước đo y tế. Mãi đến năm 1972, Ancel Keys mới phổ biến thuật ngữ BMI và nhấn mạnh khả năng ứng dụng của nó trong nghiên cứu nhóm, nhưng lại tuyên bố rõ ràng rằng thuật ngữ này còn thiếu trong đánh giá cá nhân.
Tính toán BMI bao gồm hai dữ liệu cơ bản: khối lượng và chiều cao của từng cá nhân. Giá trị của BMI bằng khối lượng (kg) chia cho bình phương chiều cao (mét), thường được biểu thị bằng kg/m2. Sự đơn giản trong cách tính toán này đã làm cho BMI trở thành một công cụ phổ biến trong y tế công cộng, nhưng nó cũng khiến mọi người bỏ qua những hạn chế của nó. Nhiều chuyên gia chỉ ra rằng BMI không phản ánh chính xác sức khỏe của một cá nhân, đặc biệt khi nói đến những người có cơ bắp hoặc vóc dáng thấp bé.
"BMI là một quy tắc thuận tiện để phân loại đại khái các cá nhân thành các loại cân nặng khác nhau, nhưng khả năng áp dụng nó vào đánh giá sức khỏe cá nhân có những hạn chế đáng kể."
Mặc dù BMI được sử dụng rộng rãi nhưng cộng đồng y tế lại có quan điểm khác nhau. Một số nghiên cứu cho thấy BMI có thể giúp định hướng các cuộc thảo luận về sức khỏe nhưng cũng chỉ ra rõ ràng những thiếu sót của chỉ số này trong chẩn đoán và điều trị. Một mặt, nó có giá trị trong việc xác định xu hướng sức khỏe trong các nhóm, nhưng nó không đủ chính xác đối với tình trạng của từng bệnh nhân.
Khi sự chỉ trích về BMI ngày càng tăng, các thước đo khác cũng trở nên nổi bật, chẳng hạn như tỷ lệ vòng eo trên chiều cao. Những người thay thế này được cho là phản ánh chính xác hơn sức khỏe của một người. Việc cân nhắc về tỷ lệ khối lượng cơ và mỡ trong cơ thể cũng khiến các vận động viên đặc biệt khó đánh giá chỉ số BMI vì chỉ số BMI cao của họ thường không có nghĩa là họ có lượng mỡ thừa trong cơ thể.
"BMI có thể xác định chính xác hơn tình trạng béo phì và mỡ trong cơ thể chỉ trong bối cảnh dân số đông, nhưng giá trị của nó giảm đi đáng kể khi đánh giá rủi ro sức khỏe của từng cá nhân."
Việc sử dụng và giải thích BMI khác nhau giữa các quốc gia. Lấy Hoa Kỳ làm ví dụ, theo Khảo sát kiểm tra sức khỏe và dinh dưỡng quốc gia (NHANES), gần 70% người trưởng thành có chỉ số BMI trên 25 và được coi là thừa cân hoặc béo phì. Sự gia tăng liên tục của con số này đã gây ra sự xem xét lại và cải thiện các chính sách y tế trong xã hội.
Nhìn chung, nguồn gốc và sự phát triển của BMI phản ánh nhiều quan điểm của xã hội về sức khỏe, cân nặng và sắc đẹp. Tuy nhiên, sẽ không phù hợp nếu coi đó là tiêu chuẩn sức khỏe duy nhất. Những tranh cãi khác nhau do BMI gây ra đã khơi dậy suy nghĩ của chúng ta về bản chất của sức khỏe. Trong thời đại mối quan tâm về sức khỏe ngày càng tăng, chúng ta có nên đánh giá lại BMI và tìm kiếm các chỉ số toàn diện hơn để hướng dẫn quản lý sức khỏe?